Friday, November 5, 2010

Cuộc sống Việt Nam vs. USA

Về Việt Nam tôi lại nhớ Mỹ


Tôi xa Việt Nam năm 20 tuổi, thoáng chốc đã 1/4 thế kỷ sống nơi xứ người. Năm đầu sang Mỹ, đêm nào cũng khóc, nhớ bạn bè, nhớ con hẻm nhỏ, nhớ người bán hàng rong. Ngày ấy người Việt Nam ở Mỹ còn ít, không có báo điện tử, không có Internet liên lạc dễ dàng như bây giờ, nên nỗi nhớ càng da diết.

Buổi sáng trong nhà ăn của khu nội trú đại học, nhìn bát cháo mạch lỏng bỏng, xám xịt, nhớ quay quắt đĩa bánh cuốn nóng với những khoanh chả trắng muốt điểm mấy nhúm hành phi vàng ruộm. Buổi trưa nhai miếng hambuger khô khan thèm bát phở tái chín thơm lừng. Buổi tối ánh đèn vàng leo lắt nhớ ánh điện neon sáng xanh mát mắt. Nhìn xung quanh nhà cửa lúc nào cũng đóng cửa im ỉm, nhớ Việt Nam hàng xóm đông đúc chạy qua, chạy lại lúc tối lửa tắt đèn. Cái gì cũng làm cho tôi nhớ và khóc.

Năm thứ hai, tiếng Anh đã khá hơn nhiều, bài vở cũng nhiều hơn, thêm việc làm part-time nên về đến nhà là ngủ say như chết. Nỗi nhớ Việt Nam vẫn còn đó nhưng không còn nhiều thì giờ để nghĩ đến nữa.

Năm thứ tư, thứ năm... mỗi năm một trôi qua, công việc cứ ngày càng nhiều, cuộc sống như một vòng xoay khổng lồ, con người cũng quay tròn. Bên cạnh đó, tình yêu đến và gia đình, con cái tiếp theo. Ngày tháng trôi nhanh như chớp mắt, thoáng chốc đã 25 năm trời.


Nhà thờ Đức Bà, TP HCM. Ảnh: Google.

Vừa rồi tôi cùng gia đình về thăm lại Việt Nam lần đầu tiên. Cái cảm giác đầu tiên là Sài Gòn đông đúc, náo nhiệt và giàu mạnh hơn ngày xưa rất nhiều. Về lại con phố xưa, tôi ngỡ ngàng nhìn không ra, không biết đâu là nhà cũ của mình. Nhà nào cũng xây mới, cao ngất nghểu, sơn phết đủ màu sắc theo ý thích của mỗi chủ nhà. Những con đường ngập lá me bay của một thời mơ mộng giờ tràn đầy hàng quán ồn ào, nhộn nhịp. Sài Gòn bây giờ có nhiều tòa nhà thương mại tràn ngập các mặt hàng cao cấp, xe hơi nườm nượp trên đường. Có nhiều cái đẹp hơn, tốt hơn, nhưng cũng có nhiều thứ xấu hơn, tệ hơn. Tôi như lạc lõng giữa Sài Gòn, 25 năm -một thời gian khá dài cho một đời người và cho một thành phố đầy sức sống như Sài Gòn.

Ở Việt Nam ba tuần lễ đầu vui vẻ, nhưng dần dần tôi cảm thấy nhớ nhà, nhớ cuộc sống êm đềm sáng lái xe đưa con đi học, chiều tan sở về hai vợ chồng cùng nhau nấu cơm, cho con cái ăn uống, làm bài tập xong đi ngủ. Nhớ ngày nào khóc vì thèm nghe tiếng rao hàng, tiếng xe cộ buổi sáng ở Việt Nam, giờ lại khó chịu vì sự ồn ào. Nhớ buổi sáng thức sớm thật yên tĩnh bên Mỹ, xung quanh không có tiếng động ngoài mấy con chím hót ríu rít trên cao, hai vợ chồng lại làm cà phê, bữa sáng, coi tin tức rồi đưa con đi học, mình đi làm. Cuộc sống có vẻ tẻ nhạt, đơn điệu so với người Sài Gòn có nhiều bạn bè đông vui, náo nhiệt. Nhà cửa ở Việt Nam san sát nhau lúc xưa thấy vui, giờ thấy thèm một khoảng không gian xanh, một mảnh vườn nhỏ như Mỹ.

Ở Mỹ gia đình là chủ yếu, ngoài giờ làm việc, mọi người về thẳng nhà ít có người nào phải đi xã giao, quan hệ công việc làm ăn. Hợp đồng ít khi được ký kết trên bàn tiệc nên không có việc ngoài giờ làm ra còn phải đi ăn nhậu. Có những người đi làm thêm hai công việc hay làm ngoài giờ, nhưng đó là làm việc thật sự và có trả lương (double nếu overtime). Bạn bè không tự động đến nhà, rủ rê đi chơi nhất là trong ngày làm việc. Vợ chồng phải giúp đỡ lẫn nhau, người nấu cơm thì người rửa bát, dọn dẹp. Các ông chồng ở đây rất giỏi việc nhà, cơm nước, lo lắng cho các con không thua gì một phụ nữ. Ở đây cũng hiếm người mướn osin nên mọi việc đều san sẻ với nhau. Về Việt Nam thấy cảnh chiều nào quán ăn, quán nhậu cũng đông nghẹt người, nhất là các ông. Tôi tự hỏi giờ đó vợ con của các ông ở đâu mà ông chồng không về dùng cơm tối với gia đình?

Về Việt Nam 4 tuần lễ, tôi mới cảm nhận những sự việc trước giờ thấy rất bình thường trong đời sống hằng ngày của Mỹ mà mình không để ý: xếp hàng, nhường đường cho người đi bộ, không xả rác bừa bãi nơi công cộng, giữ cửa cho người đi sau, nói lời cảm ơn và xin lỗi... bỗng nhiên thành quan trọng. Thiếu những cái đó mình cảm thấy bực bội và khó chịu, cứ tự hỏi tại sao những việc rất nhỏ, đơn giản mà không ai chịu làm.

25 năm sống ở xứ người, giờ về lại xứ ta để hiểu rõ lại mình. Thì ra thời gian sống ở Mỹ đã dài hơn ở Việt Nam, hội nhập và hòa tan đã khiến mình thay đổi lúc nào không hay.

Quê hương, nơi chôn nhau cắt rốn chỉ có một, nhưng hạnh phúc thì ở nơi nào mình tìm thấy niềm vui và sự yên bình trong tâm hồn.

Tina Tran

--------------------------------------------------

Ý kiến:

Bài viết của chị rất thật lòng,tôi đánh giá cao điều đó. Tôi cũng không nghĩ rằng chị có ý chê bai quê-hương-cũ của chị. Tuy nhiên,thiết nghĩ chị nên đi sâu hơn một chút,chắc sẽ co nhiều người ủng hộ hơn nữa.

Tôi xa quê hương từ 1999,đã sống ở Bắc Mỹ 4 năm, 1 năm ở Auckland New Zealand và 2 năm ở Pháp. Tôi cũng cảm nhận được những tôt đẹp từ xã hội và con người ở những nơi đó,tôi "ngấu nghiến" học hỏi những văn minh của họ, nhưng tôi chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ ở lại nước ngoài.

Hiện giờ tôi về Việt Nam, với tâm niệm là lấy những cái hay cái tốt tôi học của nước ngoài để xấy dựng đất nước tôi - từ chuyên môn cho đến lối sống. Hiện tại tôi ở Đội Cấn-Hà Nội, ngày ngày tôi hoà vào dòng người chen chúc và đa phần thiếu ý thức, bất lịch sự,  tôi hít thở bầu không khí ô nhiễm,đi qua những con đường không bụi bặm thì ngâp, vô vàn điều khác nữa... Tôi có khó chịu không?- Tất nhiên là có! Nhưng xin thưa với chị nếu ai khó chịu cũng quay lưng đi thì Việt Nam sẽ ra sao? Hiện giờ đại bộ phận thanh niên thành thị Việt Nam thậm chí có người còn viết sai chính tả chứ đừng nói đến ý thức cộng đồng, vậy thì cần lắm,những ý kiến tích cực để giúp họ có cái nhìn đúng về trách nhiệm với Quê Hương. Một mình tôi không làm đưọc, một mình chị không làm được, nhưng tôi vẫn Sắt Son không thay đổi, vi máu chảy trong tôi la máu người Việt, và vì tôi tin tuy không nhiều nhưng cũng không hề ít người suy nghĩ như tôi.

Bài viết của chị nhận được khá nhiều ủng hộ vì theo tôi nó đã (có thể là vô tình) gãi đúng vào chỗ bức xúc của những người đang chán ghét môi trường Việt Nam. Một lần nữa mong chị, và mong họ suy nghĩ thêm một chút. Thử hỏi trong những người ủng hộ bài viết kia có mấy ai không vài lần vượt đèn đỏ, không xả rác? Đất nước là ngôi nhà chung, to đẹp khang trang hay bẩn thỉu đều do chúng ta cả. Để thay đổi được chắc chắn phải qua nhiểu thế hệ, vậy con cháu chúng ta sẽ có thái độ gì với quê hương khi nhưng người dạy dỗ chúng lại tiếu cực như vậy!

LNA

-----------------------------

Tôi chưa từng ra nước ngoài, nhưng tôi tin những ai từng xa quê và đến ở một nơi khác, xa xóm làng, quê hương mình thì đều mang một tâm trạng bị lạc lõng ở nơi xứ người trong thời gian đầu.

Tôi đã từng bị sốc khi xa quê, xa gia đình khi lên Sài Gòn học, mặc dù quê nhà tôi không xa nơi đó là mấy. Nhưng khi tốt nghiệp xong, tôi quay về quê, và ...cảm thấy lạc lõng nơi chính gia đình, quê nhà mình.

Rất may là thời gian đã giúp tôi hòa nhập trở lại quê nhà của mình lại.Và cuộc sống lại bình lặng như xưa, nhưng nỗi nhớ Sài gòn vẫn thi thoảng qua.

Tôi đang nói về trường hợp của tôi, ngay trong đất nước Việt Nam thôi, huống chi là giữa 2 nền văn minh cách xa nhau về địa lý cũng như về những mặt khác.

Anhhuyen

----------------------------------------

http://vnexpress.net/GL/The-gioi/Nguoi-Viet-5-chau/2010/11/3BA22825/?p=3#aComment


No comments:

Post a Comment